Sự khôi phục của Israel

Teaching Legacy Letter
*First Published: 2002
*Last Updated: tháng 12 năm 2025
9 min read
Tháng Chín năm 2000, tôi quyết định trở lại sinh sống tại Israel một lần nữa, và kể từ thời điểm đó, tôi đã phải đối diện với một số thử thách khó khăn nhất trong đời mình. Tin tôi đi, những thử thách ấy bản thân chúng có liên hệ với nhau. Khi bạn định làm điều gì đó cho Chúa tại Israel, bạn đang khuấy động rất nhiều sự chống đối. Tôi đã mắc phải nhiều bệnh mà tôi không thể kể hết, trong số đó có ung thư, viêm đa cơ do thấp khớp, và viêm cả hai buồng phổi. Nhưng nhờ ân điển Chúa, tôi đang khá hơn mỗi ngày.
Khi nói rằng mình không bị rúng động khi gặp phải một cơn khủng hoảng, tôi không hề có ý khoe khoang. Khi tôi ở Israel, hiếm khi nào mà khủng hoảng không xảy ra. Trong những lúc như thế, tôi thường viện dẫn vài câu Kinh thánh mà tôi muốn chia sẻ với các bạn sau đây. Trong Giê-rê-mi 31:10, Kinh Thánh nói rằng:
“Hỡi các nước, hãy nghe lời Đức Giê-hô-va,
Ở đây không phải Đức Chúa Trời đang nói với Israel, Ngài đang nói với các quốc gia khác. Thực ra, Ngài đang nói thế này: “Ta đang lên kế hoạch để khôi phục dân ta - dân Do Thái – trở về vùng đất mà ta đã ban cho họ. Nếu các ngươi ngăn trở hoặc chống đối những việc Ta đang làm, ta sẽ phải xem các ngươi như kẻ địch.”
Điều này hiện đã trở thành một dữ kiện lịch sử. Đấng làm cho Israel tan lạc, không phải Ngài sẽ, mà là đang nhóm hiệp họ lại. Xin hãy nhớ rằng, những lời này được Ngài phán cách đây trên hai ngàn năm. Những lời ấy mô tả chính xác tình hình hiện nay tại Israel. Ngôn ngữ được sử dụng cũng đặc biệt phù hợp. Cụm từ “sẽ thâu nhóm nó lại” được diễn tả chỉ bằng một từ trong tiếng Do Thái, từ này xuất phát từ chữ kibbutz. Kibbutz là một loại hình cộng đồng đặc biệt, cộng đồng ấy ra đời khi người Do Thái bắt đầu trở lại vùng đất này. Vậy chúng ta có thể mở rộng tuyên bố đó như sau, “Đấng đã làm cho Israel tan lạc sẽ nhóm hiệp họ lại trong kibbutzim.” Đây là một ví dụ đặc biệt về cái nhìn tiên tri của Đức Chúa Trời được bày tỏ trong Kinh thánh. Cá nhân tôi tin rằng Israel không thể sống sót trong suốt 54 năm qua nếu họ không có kibbutzim.
Mỗi khi có một cơn khủng hoảng ập đến, phản ứng của tôi là tái khẳng định, “Đấng làm cho Israel tan lạc, không phải là Ngài sẽ, mà là Ngài đang nhóm hiệp họ lại, và Ngài sẽ chăn giữ [bảo vệ] họ.” “Ngài sẽ chăn giữ [bảo vệ] họ” chỉ ra rằng sẽ có một thời kỳ khủng hoảng, là một thời kỳ rối ren và bất ổn. Vậy nên mỗi khi có ai đó bật tin tức lên và tôi nghe người ta nói về một cuộc khủng hoảng, thì tôi lại tự nhủ, “Đấng làm cho Israel tan lạc sẽ thâu nhóm họ lại và chăn giữ họ.”
Trong những thời kỳ khủng hoảng, tôi không hoang mang mà chỉ đánh giá tình hình một cách thực tế và thực hiện những biện pháp dự phòng phù hợp. Dẫu vậy, điều này không làm lung lay sự tin quyết của tôi rằng “Đấng đã làm cho Israel tan lạc sẽ bảo vệ họ.”
Lời cầu nguyện của kẻ bị hà hiếp
Trong những thời kỳ căng thẳng, tôi thường giở sách Thi-thiên 102. Bản dịch New King James gọi Thi-thiên này là “Lời cầu nguyện của kẻ bị hà hiếp, khi họ bị quá sức chịu đựng và thở than với Chúa.” Chắc chắc đó là tiếng kêu đầy tuyệt vọng, nhưng trong tiếng kêu than ấy cũng chứa đựng những viên ngọc quý giá. Hai câu đầu tiên của Thi-thiên này bày tỏ sự tuyệt vọng của tác giả:
“Hỡi Đức Giê-hô-va, xin nghe lời cầu nguyện tôi,
Người này tràn đầy nỗi tuyệt vọng, và họ hiểu rằng sẽ chẳng có sự giúp đỡ nào khác ngoài Đức Chúa Trời. Điều tôi thích chính là sự thành thật không che đậy chút gì của tác giả Thi-thiên: “Lạy Chúa, nếu Ngài không nghe con, con chẳng có sự trợ giúp nào khác. Con sẽ bị nhận chìm.” Sau đó tác giả Thi-thiên tiếp tục mô tả tình trạng đau đớn của bản thân trong câu ba và bốn:
“Vì các ngày tôi tan như khói,
Người này đang ở trong tình trạng tuyệt vọng, họ thậm chí quên ăn và cứ liên tục bị sút cân. Tác giả Thi-thiên tiếp tục trong câu năm đến câu bảy:
“Vì cớ tiếng than siết của tôi
Chim chàng bè và chim mèo, dường như chúng hiếm có khi nào vui vẻ. Đâu là nan đề của chúng? Chúng cô đơn. Chúng mất đi bạn của mình.
Chúng ta đến với trọng tâm của nan đề trong câu tám đến câu mười:
“Hằng ngày kẻ thù nghịch sỉ nhục tôi,
Theo tôi, đây chính là trọng tâm sự khổ đau của người này: “Vì Chúa có nâng tôi lên cao, rồi quăng tôi xuống thấp. Ngài nâng tôi lên. Ngài khiến tôi nổi lên, và rồi Ngài ném tôi sang một bên.” Tôi tin rằng đây là lời cay đắng nhất mà một người có thể thốt lên.
Là một người ngoại, tôi nhận thấy đây chính là nỗi đau căn nguyên của dân tộc Do Thái. Đức Chúa Trời đã nâng họ lên cách đây 2,400 năm. Khi đó, nếu bạn muốn biết lẽ thật về Đức Chúa Trời, bạn cần phải gặp ai? Một người Do Thái. Nếu bạn muốn biết đâu là hình thức thờ phượng chân thật, bạn cần đến cùng ai? Một người Do Thái. Nếu bạn muốn gặp Đức Chúa Trời, bạn đi đến nơi nào? Giê-ru-sa-lem.
Người ngoại chúng ta khó có thể đồng cảm với những gì mà dân tộc Do Thái đã trải qua. Tác giả Thi-thiên nói rằng, “Ngài quăng tôi xuống thấp.” Bằng chứng là giờ đây, một nhà thờ Hồi giáo đang tọa lạc tại nơi trước đây từng là đền thờ của Chúa.
Nhờ trải nghiệm có được từ việc chăm sóc những người cần được giải cứu khỏi ma quỷ mà tôi biết được những lý do khiến người ta phải chịu đau khổ. Tôi biết rằng sự khước từ là hình thức chịu đựng khó khăn nhất, đau khổ nhất. Tôi tin rằng sự khước từ chính là vết thương sâu nhất trong lòng người.
Trong xã hội ngày nay, có những người bị khước từ ở chung quanh chúng ta. Tôi tin rằng con người được tạo dựng để nhận được tình yêu. Khi một đứa trẻ không nhận được tình yêu thương của cha hoặc mẹ, đứa trẻ ấy sẽ tổn thương sâu sắc vì bị khước từ. Rồi thì, nối tiếp với vết thương bị khước từ có thể sẽ là những vết thương khác. Con người liên tục kiếm tìm tình yêu thương. Dẫu vậy, khi họ gặp phải điều trái ngược với những gì mình tìm kiếm, thường thì kết quả là họ sẽ phải chịu một vết thương rất sâu.
Tôi tin rằng nan đề gốc rễ của dân tộc Do Thái chính là sự khước từ, và họ thậm chí còn không biết điều đó. Nếu bạn từng gặp một người là nạn nhân của sự khước từ, bạn sẽ thấy rằng họ thường có xu hướng trở nên hung hăng. Nhưng đó chỉ là cách họ che đậy bản thân mà thôi. Sự thật là họ khao khát được yêu thương. Điều này đúng với dân tộc Do Thái; họ khao khát được chấp nhận.
Tác giả Thi-thiên nói, “Vì Chúa có nâng tôi lên cao, rồi quăng tôi xuống thấp.” Tôi có thể tham khảo vài phân đoạn Kinh thánh khác cũng diễn tả điều tương tự về dân tộc Israel. Đức Chúa Trời rõ ràng đã nâng họ lên, Ngài làm cho họ trở nên đầu của mọi nước, Ngài ban cho họ địa vị nổi trội – và rồi Ngài quăng họ ra xa! Dù vậy, Ngài không quăng họ ra xa mãi mãi, nhưng bạn phải có đức tin để hiểu điều này.
Câu mười hai là chỗ chúng ta tìm thấy hy vọng. Tại đây chúng ta tìm thấy câu trả lời của Thánh-kinh dành cho nan đề về sự khước từ:
“Nhưng, Đức Giê-hô-va ơi, Ngài hằng có mãi mãi,
“Nhưng, Đức Giê-hô-va ơi.” Hãy xoay chuyển tâm trí của bạn ra khỏi chính mình, nan đề của mình, sự khổ đau của mình, những thất bại của mình. Bạn chẳng thể tìm thấy sự trợ giúp nào ở nơi đó. Nguồn hy vọng và giúp đỡ duy nhất chính là Chúa. Bạn có thể trách móc người khác về hoàn cảnh của mình (và điều mà bạn trách có thể hoàn toàn đúng), nhưng họ lại chẳng có giải pháp nào dành cho bạn. Chỉ có một giải pháp mà thôi: chính Chúa – và Ngài luôn luôn ở đó.
Thời kỳ khôi phục
Cuộc dạo bước của chúng ta qua Thi-thiên 102 đã rẽ đúng hướng. Tác giả Thi-thiên đã lựa chọn tin vào tình yêu và lòng thương xót của Đức Chúa Trời. Câu 13:
“Chúa sẽ chổi dậy lấy lòng thương xót Si-ôn;
Sự khôi phục của dân tộc Do Thái trong thời kỳ hiện nay là chứng cớ độc nhất vô nhị về ơn của Đức Chúa Trời. Trong lịch biểu của Chúa, có một thời điểm đã được định sẵn để Ngài ban ơn trên Si-ôn. Tôi tin rằng chúng ta hiện đang sống trong thời điểm ấy hoặc đang tiến gần đến thời điểm ấy.
Trong câu Kinh thánh này, có hai từ diễn tả điều mà chúng ta không bao giờ có thể cố gắng, nỗ lực để nhận được: đó là ơn và lòng thương xót. Chúng ta cần lòng thương xót, chính điều này đã hàm ý rằng chúng ta không thể nào nỗ lực để nhận được nó. Tôi tin rằng đây chính là nan đề trọng tâm đối với những người tin đạo như bạn và tôi. Đối với lòng thương xót, nếu chúng ta không thể tự nỗ lực bản thân để có được, chúng ta sẽ không muốn có nó nữa. Hầu hết chúng ta được nuôi dưỡng để tin rằng tôn giáo là sự nỗ lực để nhận được một điều gì đó. Nếu bạn đạt đến một vài tiêu chuẩn hoặc thỏa mãn một vài yêu cầu nào đó, bạn sẽ nhận được một số lợi ích. Tôi tin rằng có điều như thế trong đời sống đức tin, nhưng đó lại không phải là điều mà chúng ta đang đề cập ở đây. Bạn không thể nỗ lực để dành được ơn Chúa, và bạn cũng không thể nỗ lực để nhận được lòng thương xót của Ngài. Bởi vì theo định nghĩa, ơn và lòng thương xót là điều mà chúng ta không thể nỗ lực mà có được. Việc bạn cần lòng thương xót hàm nghĩa rằng bạn không thể cố gắng, nỗ lực để nhận được nó.
Khi chăm sóc cho thân thể của Đấng Christ, tôi phát hiện ra rằng có nhiều Cơ đốc nhân chỉ trích Đức Chúa Trời vì Ngài đang khôi phục dân tộc Do Thái – và họ cảm thấy rằng những người Do Thái không xứng đáng nhận được điều mà Chúa đang làm. Nhưng đây lại không phải là bản chất của ơn: ơn chính là nhận được điều mà bạn không hề xứng đáng để nhận lãnh. Hậu quả của lối suy nghĩ như thế chính là “thần học thay thế,” thần học này cho rằng bởi vì người Do Thái đã trật khỏi ơn của Đức Chúa Trời, cho nên tất cả những lời hứa dành cho họ nay sẽ dành cho Hội thánh.
Ý tưởng của “thần học thay thế” ngụ ý rằng “Hội thánh” xứng đáng với ơn của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, ý tưởng đó lại đặt ra cho tôi một vấn đề không thể giải quyết. Đó là trong hơn sáu mươi năm chức vụ, tôi chưa tìm ra được một Hội thánh nào thực sự xứng đáng với ơn của Đức Chúa Trời.
Thi-thiên 102:16 chuyển sang một cao trào thú vị:
“Khi Đức Giê-hô-va lập lại Si-ôn;
Bản dịch King James nói rằng, “Khi Đức Giê-hô-va lập lại Si-ôn, thì Ngài sẽ hiện ra trong sự vinh hiển Ngài.” Sự lập lại Si-ôn là một trong những dấu hiệu đương thời lý thú nhất về việc Chúa sẵn sàng để tái lâm.
Thi-thiên 102:18 nói rằng, “Điều đó sẽ ghi để cho đời tương lai, Một dân sự được dựng nên về sau sẽ ngợi khen Đức Giê-hô-va.” Khi tôi chia sẻ câu Kinh thánh này với một người bạn Do Thái, anh ấy nói rằng trong tiếng Do Thái, câu Kinh thánh này không có ý nói về “đời tương lai;” mà là về “đời cuối cùng.” Cho nên, đây là lời dành cho thế hệ cuối cùng.
Vậy thì Đức Chúa Trời đang tìm kiếm điều gì? Một dân tộc tôn ngợi Chúa, và nếu cần thiết thì Ngài sẽ tạo nên dân tộc ấy. Tôi tin rằng đây chính là những gì mà Đức Chúa Trời đang làm ở thời điểm hiện tại, Ngài tạo nên một dân tộc, và dân tộc ấy sẽ dâng lời ngợi khen mà Ngài đáng được nhận. Và trong dân tộc ấy, sẽ có cả dân Do Thái lẫn dân ngoại.
Mã số: TL-L034-100-VIE









